Châu Viên Ngọc Ẩn
Phan_5
– “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy quái dị, lần đầu tiên nghe thấy chứng bệnh như vậy.” Tiểu Từ có chút bối rối, thấp đầu không dám để cho hắn thấy vẻ mặt của mình.
– “Kiến thức hạn hẹp.” Thư Thư xem thường hừ một tiếng, nắm cánh tay nàng nói: “Đi theo ta.”
Tiểu Từ bị hắn đưa vào một gian sương phòng, bố trí tinh xảo lịch sự tao nhã.
Thư Thư đóng cửa lại, ôm cánh tay nhìn nàng: “Đợi ở chỗ này, đạo đãi khách của ta hơn ngươi gấp trăm lần, chờ sư phụ ngươi đến trị bệnh cho Mộ Dung Trực, ngươi có thể đi.”
Có kiểu đãi khách như vậy sao? Tiểu Từ yên lặng nhạo báng, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lầu bầu nói: “Nhưng là sư phụ không biết khi nào thì đến, nếu người vẫn không đến, ta chẳng lẽ bị ngươi giam lỏng mãi sao? Ngươi người này vì sao không phân rõ phải trái như vậy?”
– “Nàng nếu như không đến, ta liền bán ngươi, trong kinh thành hẳn là kiếm được nhiều bạc hơn đi, đang cần một nữ tử đanh đá như vậy, khẩu vị mới mẻ.” Hắn rõ ràng giống như nói đùa, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tầng hàn ý.
Tiểu Từ chấn động, ngây ngẩn nhìn hắn khóa cửa phòng rời đi.
Hắn vừa đi, Tiểu Từ lập tức đến bên cửa sổ thăm dò, cũng đóng chặt, qua khe hở nhỏ ánh trăng lạnh tràn vào, trên mặt đất hiện lên một vùng sáng, bóng dáng nàng kéo dài ở bên trong, giống như vây hãm, không thể nào giãy dụa.
Màn đêm nặng nề, bóng tối vô biên.
Sáng sớm hôm sau, cửa bị đẩy ra, gió từ bên ngoài tràn vào, Thư Thư đứng ở cửa, bạch y phiêu dật. Nếu không phải biết thủ đoạn của hắn, chỉ nhìn đến hắn dung nhan tuấn mĩ cùng phong tư thanh khiết, thật sự là thoáng như tiên nhân.
Tiểu Từ từ trên giường nhảy xuống, đề phòng nhìn hắn.
Hắn chậm rãi thong thả bước vào, trên môi nở một nụ cười thản nhiên.
– “Ngươi có phải hay không luôn chờ ta đến?” Hắn cười nhìn Tiểu Từ, giọng điệu đùa bỡn, trong mắt mơ hồ dâng lên một cỗ ái muội, tựa hồ cùng người ngày hôm qua uy hiếp nàng không quan hệ.
Tiểu Từ thấy thần sắc hắn hòa hoãn, giật mình. Nàng khép mi mắt, thấp giọng nói: “Đúng, ta đói bụng, nghe nói kinh thành có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi có thể mang ta ra ngoài mở mang tầm mắt không?”
Bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện của nàng, đôi mắt mơ hồ ẩn dưới tầng lông mi dày, xác thực làm cho người ta thấy thương yêu. Thư Thư nhìn quen bộ dáng phản kháng không khuất phục của nàng ngày hôm qua, hôm nay nàng như vậy thật nằm ngoài dự kiến của hắn. Trái tim hắn không hiểu sao mềm nhũn nói: “Được, niệm tình thái độ của ngươi đêm qua xem như nhu thuận nghe lời, hôm nay ta sẽ tận tình làm một chủ nhà hiếu khách.”
Đông thành, độc nhất vị.
– “Đây là trà lâu tốt nhất trong Kinh thành, như thế nào, ta có phải hay không đón tiếp nồng hậu, nhiệt tình hết lòng?”
– “Ừm.” Tiểu Từ nhìn điểm tâm trên bàn, đối Thư Thư thản nhiên cười, sau đó không khách khí đứng lên.
Thư Thư thấy nàng khuôn mặt trong trẻo dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, có vẻ thập phần nhu thuận đáng yêu, trong lòng cũng thả lòng hơn nhiều.
Bên trong trà lâu khách đến càng nhiều, Tiểu Từ ăn no bụng, có sức lực, nàng đứng lên nhìn Thư Thư cười ngọt ngào, đột nhiên nụ cười chợt tắt, hô to một tiếng: “Phi lễ a!”
Tất cả mọi người trong trà lâu đều nhìn lại, Thư Thư lúc này mới phát giác, Tiểu Từ không biết từ khi nào đã đem váy mình xé rách một đường, lộ hết cả bắp chân trắng noãn.
Nhất thời cả trà lâu đầy tiếng ồn ào huyên náo, công khai lên án Thư Thư.
– “Mới sáng sớm, đã nổi sắc tâm như vậy, thật sự là nhìn lầm người.”
– “Tiểu bạch kiểm, kéo hắn đi gặp quan.”
Tiểu Từ xách váy chạy xuống dưới lầu. Bàn ghế trong trà lâu chật chội, bước chân nàng lại cực kỳ nhanh nhẹn, tức thì bỏ xa Thư Thư.
Thư Thư cơn giận dữ nhất thời dâng lên cuồn cuộn. Hắn thả người nhảy xuống, Tiểu Từ ở phía trước chạy như điên, vân khởi cửu thức thế nhưng không kém, Thư Thư đuổi ra đường, lại chỉ nắm được góc áo nàng. Nàng cố tình chạy ra chỗ nhiều người, vừa chạy vừa hô “Cứu mạng”, “Phi lễ.”
Thư Thư chỉ cảm thấy thể diện mất hết, càng ngoan độc, cầm trên tay chiết phiến ném đi, lực đạo rất mạnh chiết phiến bay một đường đến đập vào chân Tiểu Từ, nàng ở phía trước quỵ xuống, ngã trên mặt đất.
Thư Thư tiến lên, điểm vào huyệt đạo của nàng, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi quả nhiên không phải là người dễ bắt nạt, ta có ý tốt lại bị trở thành kẻ háo sắc.”
Tiểu Từ run nhè nhẹ, thầm than người ở kinh thành này như thế nào đều máu lạnh như thế, nhìn thấy một thiếu nữ bị truy đuổi, nhưng lại không có một người tiến đến hỏi thăm giúp đỡ.
Ánh mắt hắn khẽ đảo, đem nàng đang ngồi dưới đất ôm lấy, trên mặt lập tức thay bằng biểu tình dịu dàng thắm thiết. Người qua đường nhìn thấy, xem ra là một đôi uyên ương vui đùa ầm ĩ, nữ tử bản tính đùa dỡn, nam tử rộng lượng dung túng. Thư Thư bộ dáng phong lưu phóng khoáng, biểu tình quan tâm săn sóc, cuối cùng đưa đến vài cái ánh mắt ái mộ của nữ tử hai bên đường.
Tiểu Từ miệng không thể nói, thân không thể động, liền như vậy để hắn ôm đến xe ngựa. Lên xe ngựa, buông mành, vẻ tươi cười của hắn biến mất sạch sẽ.
– “Hôm nay là lần đầu tiên ngươi được ra ngoài, cũng là lần cuối cùng. Ta không có tính kiên nhẫn, cũng không muốn ép buộc ngươi, ba ngày sau sư phụ ngươi không đến, ta liền mang ngươi đi nơi khác.”
– “Nơi nào?”
– “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tiểu Từ đang muốn hỏi tới cùng, lông mày chợt nhíu chặt, đau đớn hít một hơi. Nguyên lai lúc nãy chạy trốn, trên chân không biết từ khi nào bị cắt một đường, giờ phút này bắt đầu cảm thấy đau.
Thư Thư cười lạnh một tiếng: “Tự làm tự chịu.”
Tiểu Từ tay chân không thể động, mắt thấy trên chân máu không ngừng chảy, Thư Thư thế nhưng nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời vừa giận vừa tức, mắng: “Tiểu nhân, vô sỉ, ti bỉ!” Mắng nửa ngày, lại không tìm thêm được từ nào khác, chỉ đem vài từ lăn qua lộn lại thay phiên dùng, mắng ba lần, đã thấy Thư Thư nở nụ cười.
Tay hắn vừa nhấc, máu của nàng đã ngừng chảy, lại xé váy của nàng, đem chân nàng quấn lại cẩn thận.”
– “Quả nhiên là cứng đầu, ngươi có biết, chân của nữ nhân chỉ để cho một mình trượng phu xem không, đáng tiếc, hôm nay ngươi để cho bao nhiêu người nhìn, chẳng lẽ là muốn…” Hắn cố ý không nói tiếp, ánh mắt đùa giỡn cùng chế nhạo.
Tiểu Từ suýt chút nữa hôn mê.
Trở về Họa Mi sơn trang, Tiểu Từ lại bị khóa trong sương phòng, hắn quả nhiên nói được làm được, suốt ba ngày chỉ đưa tới đồ ăn, nhưng lại không cho nàng bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở vùng sơn dã tự do tự tại, như thế nào có thể chịu nổi bộ dáng của một tiểu thư khuê các. Nàng đem từng tấc trong phòng sờ tới sờ lui nhiều lần, cũng không tìm thấy bất cứ biện pháp nào có thể chạy trốn. Cuối ngày thứ ba, nàng có chút khẩn trương đứng lên, hắn tiểu nhân như vậy, nói sư phụ ba ngày không đến, sẽ đưa nàng đi, xác định không phải nơi nào tốt.
Chẳng lẽ là câu lan (nơi hát múa và diễn kịch)? Nghĩ tới đây, nàng túm lấy một cái bình sứ ném xuống đất, một thanh âm thanh thúy vang lên, những mảnh vỡ đầy đất lấp lánh ánh sáng, giống như trái tim tuyệt vọng và sợ hãi.
Thư Thư đẩy cửa bước vào, nhìn những mảnh vỡ đầy đất, cười nói: “Như thế nào, cô nương luẩn quẩn trong lòng, muốn cắt tay hay là cắt cổ?”
Tiểu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhẹ, trúc ảnh phù tường, trong lòng nàng dâng lên một hy vọng xa vời, hắn nếu biết nàng bị bắt, sẽ đến cứu nàng sao? Nàng thở dài một tiếng, lại phủ quyết suy nghĩ của chính mình. Hắn kiên quyết rời đi, như chim bay về trời, cá bơi về biển. Như thế nào có thể quay đầu? Hơn nữa hắn căn bản không biết tình cảnh hiện tại của nàng?
Thư Thư có điểm kinh ngạc nhìn nàng giờ phút này ánh mắt mê ly lạnh nhạt, nàng mặc dù ở đây, nhưng tâm tư lại lơ lửng chốn nào rồi. Ánh mắt khẽ u sầu phiền muộn giống như ánh trăng giữa sương mù, khiến người ta nhịn không được muốn chạm vào.
Hắn có một khắc thất thần, ngược lại giật mình thoát ra.
Một lát phân phó tiểu nha đầu đến dọn những mảnh vỡ lộn xộn dưới chân bàn, cẩn thận đóng cửa lại, rời đi.
Khoảng sân rộng rãi, nửa bức tường trúc ẩn hiện như tranh, Thư Thư ở trong gió đứng yên chốc lát, cách cửa sổ vọng vào một câu: “Ta sẽ đợi sư phụ ngươi thêm một ngày nữa.”
Tiểu Từ ở trong phòng cười khổ, sư phụ nếu biết nhất định sớm đã tới rồi, ba ngày không tin tức, đã nói nàng ở lại dược vương cốc chưa trở về. Đáng tiếc, tính tình Thư Thư, cũng là quá cẩn thận hồ nghi đi. Hai người mới gặp đã hiểu lầm, ba ngày qua, Tiểu Từ cũng hao hết tâm tư muốn chạy trốn, ở trước mặt hắn cư nhiên không có một tia tín nhiệm. Cho nên, nàng nếu nói ba câu, đến hai câu hắn không tin, câu còn lại khẳng định bán tính bán nghi.
Ngày thứ tư, hắn xuất hiện thần sắc ngưng trọng, ở trong phòng Tiểu Từ trầm mặc một lát, hỏi: “Sư phụ ngươi đến tột cùng có phải Tiếu Vân tiên tử hay không?”
– “Ta thật sự không biết.” Lời nói của Tiểu Từ giờ phút này đã không còn xúc động phẫn nộ như mấy ngày trước, mơ hồ có chút chột dạ. Mấy ngày nay, nàng cẩn thận nhớ lại, sư phụ xác thật rất giống người có nhiều bí mật, hàng năm đều có khoảng thời gian rời khỏi Cẩm Tú sơn đến dược vương cốc, có khi rất nhanh trở về, có khi lưu lại hơn hai tháng.
Thư Thư dùng chiết phiến gõ vào bàn, cười cười.
– “Được, nếu nàng không đến, lưu ngươi lại cũng không ích gì, không bằng bán người, bù lại tiền cơm.”
– “Ngươi nói cái gì?”
– “Lỗ tai ngươi không tốt? Đến đây, ta ở bên tai lặp lại tỉ mỉ một lần.” Thư Thư quả nhiên tiến gần hơn một chút, Tiểu Từ sắc mặt tái nhợt, có chút phát run nhưng mạnh mẽ trấn định.
– “Là ngươi bắt ta tới, không thể đổ lỗi cho ta, hơn nữa, tiền cơm mấy ngày nay ta sẽ bồi hoàn.”
– “Vậy cũng không tính, phủ ta đồ ăn đều là trân bảo, rất đáng giá.”
– “Keo kiệt, ti bỉ, tiểu nhân, máu lạnh.”
Thư Thư vỗ quạt, khen: “Bản lĩnh mắng chửi người có chút tiến bộ, dùng được nhiều từ hơn rồi.”
Tiểu Từ nuốt cục tức, hận không thể xé tan dung nhan bạch ngọc kia.
Hắn chậm rì rì đi tới, thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó cười nói: “Ta vốn không kiên nhẫn, đợi nhiều hơn một ngày, coi như là tiện nghi cho ngươi.” Nói xong, hắn đối với người ngoài cửa phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, đi Liễu Sao các.”
Chương 8: Tiểu Biệt
Ánh trăng như nước, chuyện cũ xa xôi.
Mười năm trong núi, năm tháng tựa như một dải lụa mềm ngâm trong nước, êm dịu đẹp đẽ. Mà những ngày qua quả thật là một cơn ác mộng, như hòn đá ném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng. Nếu không phải Kế Diêu, nàng giờ phút này chỉ sợ đã tự tuyệt ở Liễu Sao các. Nhớ tới Thư Thư, nàng không khỏi rùng mình. Nguyên lai trên thế gian còn có nam nhân như vậy, cùng với Kế Diêu hoàn toàn bất đồng. Nếu Kế Diêu là trời quang trăng sáng, hắn chính là sóng ngầm cuồn cuộn, nghĩ đến đây nàng âm thầm ảo não, mới vừa rồi hẳn là ỷ vào có Kế Diêu làm chỗ dựa, hung hăng mắng hắn vài câu hả giận.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.
Nàng nằm xuống giường kéo chăn, nghĩ đến Kế Diêu vừa rồi ở trong này ngủ, dưới chăn giống như còn sót lại hơi ấm của hắn, một loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy an lòng, chính là như người bệnh trông mong có thuốc lâu ngày, rốt cuộc tâm định như nước.
Nàng bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, suy nghĩ dần dần trôi xa, mông lung vào giấc ngủ.
Trời vừa hửng sáng, Kế Diêu đứng trước phòng Tiểu Từ, bàn tay nâng lên lại hạ xuống, qua vài lần, rốt cuộc gõ cửa. Không có động tĩnh.
Hắn nhìn chính mình một một đôi chân trần, bất đắc dĩ đập cửa, vẫn không có động tĩnh.
Trong lòng hắn cả kinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường có người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hắn khẽ đi tới trước giường, mặc giày vào, vừa nâng mi mắt thấy nàng vẫn còn đang ngủ, trên giường rơi xuống từng tia nắng sớm, mơn man trên lông mi nàng, có một cái bóng nho nhỏ.
Hắn thở dài, Kỳ thật trong lòng nghĩ lại mà sợ không thôi.
Ngày ấy, hắn mang theo phong thư xuống núi, hỏi qua rất nhiều người nhưng không ai biết Hoạ Mi sơn trang. Sau đó hắn tìm Tiểu Chu, mới biết hóa ra Họa Mi sơn trang ở kinh thành, có tiếng trên giang hồ đã hai mươi năm.
Hắn giục ngựa chạy tới kinh thành, không đến nửa ngày, đến được Họa Mi sơn trang, lại nghe hạ nhân cho biết chủ nhân đã đi Liễu Sao các. Đợi hắn biết Liễu Sao các là thanh lâu, suýt chút nữa tim phổi nứt ra.
Hoàn hảo, ông trời hậu đãi, nàng bình yên vô sự, bất quá xem ra bị dọa không nhẹ, suy nghĩ lại có chút hồ đồ, đêm qua, vừa hôn vừa nói một câu kia, thực là dọa chết hắn. Thực ra, nàng rất hiếm khi như thế. Nhớ tới hai năm sống chung gây sự vô cớ, khóe môi hắn có chút nhếch lên, vừa buồn cười vừa tức giận.
Nàng trở mình một cái, cúi đầu khẽ rên rỉ, mày càng nhíu chặt. Dưới chăn lộ ra nhiều mảng máu loang lổ. Kế Diêu cả kinh, nhẹ nhàng vén chăn lên. Chỉ thấy miếng vải bố trên chân của nàng, mơ hồ có vết máu. Hắn sờ sờ, xương cốt hoàn hảo, lại nhớ tới đêm qua đi đường cũng coi như không có gì trở ngại, cuối cùng yên tâm, ngồi xuống bàn chờ nàng tỉnh lại. Nắng sớm từ cửa sổ từng tấc từng tấc tràn vào. Đuôi lông mày của nàng dần dần giãn ra, lông mi chớp chớp, con ngươi chuyển động vài cái, mi mắt lật mở, giống như lá xuân ba tháng, tinh tế mềm mại.
Hắn lặng yên bước ra khỏi phòng, đóng cửa.
Tiểu Từ vươn vai, vừa tỉnh lại nháy mắt đã cảm thấy hồi hộp, nhìn thoáng qua hành lý trên bàn, hết thảy đều trôi qua. Có hắn ở đây.
Giày hắn không còn, nói vậy hắn đã sớm tới. Bây giờ đang ở đâu?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng nàng vui vẻ, khóe môi khẽ giương lên.
Kế Diêu đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một cái khay, mùi cháo bay tới thơm ngát, nàng đói bụng một đêm, cái mũi hấp háy, trong lòng càng thêm vui mừng.
– “Nhanh ăn đi.”
Hắn vì nàng chuẩn bị một bát cháo gạo, đặt lên bàn, lại lột một quả trứng gà để vào trong, trứng gà nháy mắt chìm nghỉm.
Tiểu Từ cứ như thế nhìn bóng lưng của hắn, lưng hắn cũng không dày rộng, nhưng lại thẳng tắp như núi, làm cho người ta an tâm, tựa hồ như trời có sập, hắn cũng có thể lấy tay chống đỡ.
Nàng chậm rãi đi qua, đứng ở phía sau hắn, rất muốn đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, dán vào lưng hắn lắng nghe nhịp tim đập. Nhưng là, nhớ tới nụ hôn trên trống trơn đài, nhớ tới đêm qua hắn chạy trối chết, nàng chỉ biết cười khổ.
– “Ăn đi, ta phải đi mua một con ngựa.”
– “Vì sao?”
– “Ta sợ nó không chịu được sức nặng của hai người.”
Tiểu Từ lẩm bẩm một tiếng: “Đêm qua không phải cũng hai người cưỡi đó sao.”
Kế Diêu nghẹn họng, hai người cưỡi một ngựa, chỉ sợ qua vài ngày trên giang hồ sẽ truyền đến lời ong tiếng ve. Hắn không thể nói rõ, Tiểu Từ tính tình tùy ý, từ nhỏ sống trong núi quen tự do, làm sao biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ như thế nào. Hắn quay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ vào chén cháo trên bàn.
– “Mua ngựa rồi mua y phục cho ngươi, ngươi thế này làm sao ra đường.” Trong mắt mắt rõ ràng mang theo thương tiếc, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.
Tiểu Từ nhìn xuống tà váy của mình, ngượng ngùng cười cười. Nàng ngồi đối diện hắn, ăn một ngụm cháo liền không tự chủ liếc mắt nhìn hắn một cái, dưới nắng sớm khuôn mặt hắn càng thêm vài phần tuấn dật.
Ăn cơm xong, Kế Diêu kéo nàng đi chợ ngựa. Dọc đường, cảnh xuân tươi đẹp hiện ra trước mắt, gió xuân phơi phới lướt qua tay, khẽ vuốt ve vỗ về.
Người ở chợ ngựa không nhiều, Kế Diêu chọn một con, quay đầu đối Tiểu Từ nói: “Lại đây thử xem.”
Tiểu Từ theo lời đi qua, hắn đỡ lấy cánh tay nàng, thân thể nàng khẽ động, ngồi ở trên lưng ngựa, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt mơ hồ, nàng một phen nắm lấy tay Kế Diêu, nhảy xuống ngựa.
– “Làm sao vậy?”
– “Ta có chút khó chịu, đầu choáng váng.”
Hắn hỏi một câu: “No quá?”
Tiểu Từ liếc mắt nhìn hắn, chưa từng nghe qua no đến chóng mặt.
Hắn đỡ cánh tay nàng, nhìn xung quanh một chút, nói: “Đi tìm y quán xem sao, có thể do bị hoảng sợ.”
Tiểu Từ miễn cưỡng đi vài bước, đột nhiên dừng lại, không yên nói: “Bệnh trạng này rất giống bị trúng độc, bất quá, đồ ăn mấy ngày nay ta đều lưu ý qua, cũng không thấy dấu hiệu hạ độc.”
Kế Diêu sắc mặt lạnh lùng, suy nghĩ một lát nói: “Thư Thư, sau khi chúng ta rời đi cũng không truy đuổi, có phải đã hạ độc ngươi, biết chúng ta sẽ phải về tìm hắn.”
Tiểu Từ biến sắc, cắn răng dậm chân nói: “Tiểu nhân bỉ ổi.”
Kế Diêu nắm trường kiếm, thản nhiên cười: “Hắn không phải là đối thủ của ta.”
Hắn cười như ánh mặt trời chiếu sáng trên đầu, đem sự sợ hãi của nàng từng chút đánh tan.
Họa Mi sơn trang, Thư Thư chắp tay đứng, giống như nghênh đón khách quý.
Hắn cười cười, hứng thú nhìn Tiểu Từ: “Đi rồi quay lại, xem ra ngươi thực sự băng tuyết thông minh.”
Rõ ràng là lời tán dương nhưng từ trong miệng hắn lại mang theo cảm giác mát mẻ. Không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Từ liền cảm thấy lạnh cả người. Nàng đứng phía sau Kế Diêu, cầm chặt tay hắn. Tay hắn chỉ có chút giật mình, rồi tùy ý để nàng nắm chặt.
Kế Diêu đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi hạ độc nàng?”
Thư Thư giương mi mắt: “Không có.”
Tiểu Từ cả giận nói: “Nói dối! Ta tuy rằng không phải là cao thủ gì, nhưng một chút dấu hiệu trúng độc đơn giản chẳng lẽ không nhận ra, ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”
Thư Thư cười lớn: “Ta biết sư phụ ngươi là cao thủ dụng độc, tự nhiên, ngươi cũng biết một biết hai. Cho nên ta cũng không hao tâm tổn trí hạ độc. Độc của ngươi, là tự mình mắc phải, đừng trách ta.” Hắn phe phẩy quạt, cười rất đắc ý, cũng thật vô tội.
Tiểu Từ hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên là trúng độc. Cẩn thận hồi tưởng, lại không biết mình khi nào thì bị dính.
Kế Diêu vung trường kiếm đặt lên vai Thư Thư, mui kiếm đã muốn chạm vào cổ hắn. Bất thình lình, nhưng Thư Thư căn bản lại không có ý tránh né, chỉ dùng ngón tay kẹp vào mũi kiếm, cười thành tiếng, vẻ mặt không sợ hãi.
– “Nàng mấy ngày trước cắn ta. Ta quên không nói, máu ta có độc, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ làm cho người ta choáng váng. Bất quá thời gian dài, rốt cuộc như thế nào, ta cũng không rõ.”
– “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận, nguyên lai lại có người như vậy, quả nhiên là ác nhân, ngay cả máu cũng đều có độc!
– “Đem giải dược ra đây.” Kế Diêu nhìn hắn bộ dáng thực chán ghét, cũng lười cùng hắn nhiều lời, chỉ dùng kiếm trong tay nói chuyện.
Thư Thư lấy tay chạm vào lưỡi kiếm, thanh âm nhàn nhã: “Giải dược ta tự nhiên là có, bất quá ta muốn thỉnh Kế công tử giúp ta làm một chuyện.”
– “Chuyện gì?”
– “Ta muốn mời sư phụ nàng đến Họa Mi sơn trang một chuyến, không có gì quan trọng, bất quá là muốn nàng chữa bệnh cho một bằng hữu của ta, nghe nói nàng là người duy nhất có thể trị khỏi bệnh này.”
Kế Diêu do dự một lát, nhìn thoáng qua Tiểu Từ, nói: “Được, ngươi đưa giải dược cho nàng, ta đi.”
– “Việc này, ngươi mời sư phụ tới, ta tự nhiên đưa cho nàng giải dược, ngươi nghĩ rằng ta thích lưu nàng lắm sao, chưa từng thấy qua nữ nhân nào như nàng, xảo trá tai quái một khắc sống không thể yên ổn.” Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Từ một cái, chậc lưỡi hai tiếng, lại nói: “Cũng không biết ai về sau số khổ cưới nàng, chỉ sợ bị giày vò đến chết.”
Tiểu Từ tức giận suýt chút nữa quay lưng bỏ đi.
Kế Diêu nhưng lại lạnh nhạt cười: “Việc này không nhọc công tử lo lắng. Bất quá, không lấy được giải dược, ta sẽ không đi. Đối với quân tử, ta thủ tín, đối với tiểu nhân thì phải đề phòng.”
Thư Thư thân thể cứng đờ, cười nói: “Được. Giải dược ở chỗ này, ta trước cho nàng ăn vào, nếu ta làm quân tử, Kế công tử có hay không cũng sẽ làm quân tử?”
– “Đương nhiên.”
– “Kế Diêu, đừng nghe hắn.”
Kế Diêu cầm tay nàng.
Thư Thư lấy ra một viên thuốc, ném qua. Kế Diêu vung trường kiếm, quét lấy viên thuốc đưa cho Tiểu Từ.
Tiểu Từ nhìn viên thuốc, có chút lo lắng.
– “Không sao, ngươi ăn nếu không tốt, ta sẽ đem xương cốt hắn hầm canh cho ngươi bồi bổ cơ thể.”
Kế Diêu nhìn Tiểu Từ nói một câu, mâu quang vừa chuyển, dừng ở trên người Thư Thư, cười nhẹ, ánh mắt sắc bén như mũi kiếm lao đến.
Tiểu Từ bật cười, nuốt viên thuốc, nói: “Ta mới không cần uống canh độc, sợ tim phổi thối rữa.”
Thư Thư giật giật khóe miệng, trong lòng có chút thất bại, ở trong lòng nàng, hắn ti bỉ, vô sỉ, hiện tại còn độc như xà.
Viên thuốc mát lạnh, như một dòng suối chảy vào lục phủ ngũ tạng. Tiểu Từ từ nhỏ chơi đùa với dược thảo, giờ phút này cũng biết phân biệt được thật giả, vừa lòng đối Kế Diêu gật đầu cười.
Kế Diêu yên lòng, đối Thư Thư nói: “Được, ta bây giờ đi dược vương cốc.”
– “Nàng, phải lưu lại.” Thư Thư dùng đầu quạt chỉ Tiểu Từ, cười nói.
Tiểu Từ nắm chặt tay Kế Diêu, cả người lạnh lẽo, không vui nói: “Vì sao?”
– “Nếu các ngươi bỏ chạy, ta chẳng phải ở nơi này ngốc chờ?”
– “Chúng ta không phải loại tiểu nhân tỉ bỉ như ngươi.”
– “Việc này, lòng người không thể không phòng, Kế công tử vừa rồi đã đáp ứng, ta làm quân tử, như thế nào, Kế công tử muốn đổi ý sao?”
Kế Diêu bất đắc dĩ, nhưng thấy vừa rồi hắn cũng có thành ý giao ra giải dược, lưu Tiểu Từ ở lại chẳng qua là sợ hắn thất tín chạy lấy người. Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Được, nàng lưu lại, bất quá nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng, kiếm của ta sẽ không lưu tình.”
– “Vậy, Kế công tử vẫn nên kiểm tra xem trên đầu nàng có bao nhiều sợ tóc đi, bản công tử không thể đảm bảo nàng tưởng niệm người nào đó, không có cách nào giải sầu, chính mình giật đứt tóc.” Thư Thư ở trên người Kế Diêu và Tiểu Từ quét qua quét lại vài lần, ý tứ không cần nói cũng biết.
Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, vụng trộm liếc nhìn Kế Diêu, không biết có phải do mặt trời chiếu vào, sắc mặt hắn thoáng có chút hồng.
Nàng giật mình, lại nghe Thư Thư cười gượng. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể lấy một quả trứng gà nhét vào miệng hắn, lại dùng trứng gà che đi đôi mắt phượng kia.
Kế Diêu thấp giọng nói: “Ta đi tìm di nương, ngươi ở lại đây cẩn thận một chút. Ta phóng ngựa đi bất quá chỉ mất vài ngày, ngươi an tâm chờ ta.”
– “Được.” Tiểu Từ bất đắc dĩ đáp ứng, nhìn thoáng qua Thư Thư, đã thấy hắn ý cười thoải mái. Kế Diêu rút tay về, lòng bàn tay nàng đột nhiên cảm thấy lạnh.
Hắn nhảy lên ngựa, giục ngựa phóng đi.
Lòng bàn tay trống rỗng lan tràn tới tận tâm, nàng phóng mắt ra xa nhìn bóng con tuấn mã cùng y phục trắng như tuyết của hắn. Họa Mi sơn trang trên đường đầy liễu rủ, bóng dáng hắn biến thành một điểm trắng, dần trở nên mơ hồ rồi phút chốc không thấy nữa.
– “Tiểu Từ cô nương, vẫn là trở về đi, chớ để gió thổi rớt mấy cọng tóc, Kế công tử quay về lại muốn hầm xương ta nấu canh.”
Thư Thư ngữ điệu lạnh lẽo tận xương, lại mang theo vài phần trêu chọc, chiết phiến trong tay phe phẩy vài cái rồi khép lại, quay người đi vào thôn trang.
Chương 9: Tắm Rửa
Đạo đãi khách của Thư Thư hiển nhiên so với lần đầu tốt hơn rất nhiều, đặc biệt cấp cho Tiểu Từ hai nha hoàn, một tên Tiểu Ngọc, một tên Tiểu Yên. Ban đầu Tiểu Từ còn nghĩ rằng Thư Thư có ý cải tà quy chánh, cũng có thành ý đãi khách. Qua một vài canh giờ nàng mới biết được, nguyên lai Thư Thư bất quá an bài bên người nàng hai giám thị. Mặc dù thuận tiện hơn một chút, nhưng bất cứ lúc nào Tiểu Ngọc và Tiểu Yên cũng thủ ở bên ngoài.
Xem ra các nàng cũng có chút công phu, hơi thở trầm ổn, phong thái nhanh nhẹn. Ở bên cạnh Tiểu Từ luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Tiểu Từ khó nói được cái gì, dù sao các nàng cũng chỉ nghe lời Thư Thư. Chỉ có thể nói Thư Thư người này không dễ tin tưởng bất kỳ ai, mặc dù có lời hứa hẹn của Kế Diêu nhưng vẫn đề phòng, sợ nàng chạy mất. Quả nhiên là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử a, Tiểu Từ thực buồn bực nhìn những đóa hoa đỗ quyên bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến giờ phút này hoa đỗ quyên trên Cẩm Tú sơn cũng đang nở rộ, nhuộm hồng sắc xuân. Mà chính mình, giống như chim quyên, bị nhốt vào cái lồng giam nho nhỏ này. Thư Thư, thật đáng giận!
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến. Tiểu Từ nhìn thoáng qua độc xà, trong đầu bắt đầu đủ loại từ ngữ xỉ vả.
– “Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.” Hắn cười ha ha một tiếng, ý vị thâm trường. Tiểu Từ sửng sốt, nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nhất thời sắc mặt ửng đỏ, một cỗ khí thế liền tan.
Thư Thư nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên da thịt trắng như tuyết nổi lên từng rạng mây hồng, dệt hoa trên gấm. Vẻ mặt như vậy, là vì người nào mà rực rỡ. Hắn có chút không vui, trong lòng hậm hực.
Hắn phe phẩy quạt, thản nhiên nói: “Cô nương nếu cảm thấy bực bội khó chịu, chi bằng đến sau hoa viên đi dạo.”
Tiểu Từ nghe vậy nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời.
Hắn xoay người bước ra khỏi cửa. Tiểu Từ thấy hắn đi rồi, lập tức đứng dậy hướng về hậu hoa viên, Tiểu Ngọc Tiểu Yên theo sát phía sau.
Hậu hoa viên là một khu vườn xuân đầy màu sắc, muôn hoa đua màu khoe sắc, mắt nàng lấp lánh, quả thực so với ngồi trong phòng dễ chịu hơn.
Trên hành lang một vị nữ tử dựa vào bên tường, mi mắt buông xuống, nước mắt chưa khô. Tiểu Từ ngẩn ra, nhận ra đây là đây là Mộ Dung phu nhân ngày hôm đó mình nhìn thấy trong phòng.
Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy nàng, vội lấy khăn lau nước mắt. Cười tiếp đón: “Tiểu Từ cô nương.”
Tiểu Từ đi qua, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ một chút thấp giọng nói: “Sư phụ ta có thể vài ngày nữa sẽ trở lại, phu nhân không cần quá mức đau buồn.”
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng: “Ta gả cho hắn đã mười năm, hắn suốt ngày bôn ba trong chốn giang hồ, thật vất vả lấy được chức vị minh chủ, ta nghĩ, cuối cùng hắn có thể ở mãi bên cạnh ta, không ngờ lại thành như thế này.”
– “Ông ta là minh chủ võ lâm?” Tiểu Từ mở to hai mắt, khó có thể tin.
Mộ Dung phu nhân cười khổ: “Hư danh có ích lợi gì? Bộ dáng này muốn hiệu lệnh minh chủ võ lâm còn không phải người si nói mộng.”
– “Phu nhân, ông ta nếu thân là mình chủ võ lâm, tự nhiên võ công cao cường, làm sao có thể dễ dàng trúng độc?”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian